Tuesday, December 29, 2009

Nhớ nắng

IMG_0471


Hà Nội đang lâm thâm mưa phùn. Cuồng cẳng quá. Trời ơi!!!!!!
Lục trong máy tính, cái folder viết dang dở, đưa lên đây vậy.


Nếu không víêt ra, kí ức vẫn còn là kí ức, chỉ sợ một ngày nào đó, bỗng nhiên quên mất, liệu những dòng chữ này, có kịp giúp mình lưu lại những kỉ niệm đẹp đến nhường ấy ko?

Chúng tôi xuống ga Đà Nẵng vào buổi sang mưa -ảnh hưởng của áp thấp, trời khá mát và mưa đang tạnh dần. Bắt đầu chuyến rong ruổi bằng cảm giác khá gần gũi của người dân ở đây, từ anh xe ôm nhiệt tình đến chị lái taxi dễ chịu. Tạt vào quán café đối diện ga, chúng tôi ngồi bàn chuyện sẽ nên ở Đà Nẵng chơi chút hay đi HỘi An luôn, trong lúc chờ anh xe ôm đi hỏi xe dùm.
Lên xe khi trời lại đổ mưa, chị lái xe chạy qua cầu Sông Hàn, và chỉ cho chúng tôi, phía xa là cầu THuận Phước, mới thông phần kỹ thuật, chưa đưa vào sử dụng. Rời Đà Nẵng, chạy dọc biển, chúng tôi đi…
Nhận phòng KS xong, chân đã run lên vì đói, men theo 1 ngõ nhỏ, những ngôi nhà xinh xắn, với tiếng chim hót ban trưa, và mùi hương ngọc lan thoảng nhẹ, chúng tôi vào Bale Well, một quán ăn nhỏ với món thịt nướng, ram cuốn và gọi vài chai bia địa phương, chúng tôi cụng ly cho một điểm đến. Anh lễ tân nói rằng, ở Hội An, để làm nên món Cao Lầu nổi tiếng cho thật đúng vị, người ta phải dùng đến nước của giếng Bá Lễ, và sang hôm sau, chúng tôi có dịp thưởng thức món này. Có lẽ giếng nọ đã đi vào câu chuyện kể, ng ta chắc cũng ko thể dùng nên bao nhiêu nước để làm nên món ăn cho du khách khắp nơi, nhưng với những vị rất Quảng thì những đồ ăn nơi quán nhỏ, lúc bờ biển, khi ngách phố vẫn làm hài lòng những người khách xứ lạ.

Ăn trưa xong, men theo những ngách nhỏ trong phố cổ, chúng tôi ra bờ sông Hoài, với ý định tìm quán café nào đó để có thể nằm ngồi tuỳ ý vì cơn buồn ngủ đang ùa về trong buổi trưa hè mát dịu sau mưa. Ngõ nhỏ đâm thẳng ra bờ sông nhỏ xíu như dải lụa mềm, lời mời gọi của mấy chị chèo thuyền trên sông làm chúng tôi bỏ luôn ý định tìm quán café, lên thuyền xuôi về phía chùa Cầu.
Tiếng ghita bập bùng bên kia sông làm anh bạn muốn rời thuyền, ghé vào tham dự. Hoá ra đó ko phải là quán nhạc nào đó như hằng mong mà chỉ là vài ba người bạn già gặp nhau, uống bia và chơi cho nhau nghe vài bản nhạc, cũng chẳng dám đường đột để xin tham dự, chúng tôi lại men theo bờ sông, qua cầu lên Cầu Nhật Bản (Chùa Cầu), ngôi chùa bắc qua một dòng nhỏ chảy ra sông Hoài.
Chúng tôi qua cầu, sang phía bên kia, nơi lặng lẽ dịu dàng những ngôi nhà mái ngói âm dương, bán đồ lưu niệm, ẩn hiện trong những giàn hoa giấy, bằng lăng, huỳnh anh và vô số loại hoa mà tôi ko biết tên. Phố nhỏ và vắng, mỏi chân, chúng tôi dừng lại uống nước ở quán nhỏ ven đường và hít thở bầu không khí dịu dàng, lắng nghe từng nhát chổi khua rất nhẹ, chậm rãi của bà cụ trên phố. Trưa, phố vắng lặng và trong veo.

Chiều muộn, phố đổ mưa, trở về KS, khi mọi ng tranh thủ tắm giặt và ngủ mệt, tôi háo hức rủ Trang cuốc bộ vòng vèo, mưa nhỏ, chúng tôi nắm tay nhau trong mưa và cười khúc khích, nhà thờ, chùa, phố nhỏ, mỏi chân, ngồi phệt xúông trước căn nhà im lìm đóng cửa, thâm trầm màu gỗ, vẳng trong gió tiếng nhạc phát ra từ nhà ai “mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ”.

Tối ấy, phố lại mưa, chúng tôi ghé vào quán café tán chuyện và đợi mưa ngớt. Cái thói hậu đậu của tôi được dịp phát tác và hậu quả là Nhọ đã gánh đủ cả cốc cacao từ tôi.

Sáng hôm sau, chúng tôi thuê xe đạp ra bãi biển Cửa Đại, trời trong và nắng dịu. Hai bên đường, những căn nhà nhỏ với những giàn hoa thả từng chùm trong nắng sớm, tôi hít căng lồng ngực đón những tinh khiết ban mai vào lòng.
Phía tay trái con đường nhỏ bên bờ biển là những khu resort với hàng hoa đỏ vàng xen kẽ, bên trái, là dòng sông nhỏ uốn lượn, thảng hoặc có vài cái võng mắc ven đường của mấy người xe ôm. Quyết định rẽ vào rừng phi lao có lối mòn nhỏ, chúng tôi gặp bãi biển cát mịn và không một bóng người, nắng bắt đầu lên. Chúng tôi quay lại khu trung tâm bãi biển, chọn đại một khu resort, chúng tôi rẽ vào gửi xe và thuê ghế, biển động, ko xuống tắm, chúng tôi nằm dài khoan khoái…Ồn ào, bụi bặm phố thị, vất vả lo âu lùi dần, lùi dần, biển ào ạt vỗ song, và Anh Thơ đang khắc khoải bên tai “đừng ví em là biển-ngàn năm sóng xô hoài-Suốt cuộc đời không gặp-Bến bờ nào tàn phai-Vị mặn dâng cho đời
Buồn vui đầy lại vơi”
Đến giờ ăn trưa, trời lại đổ mưa, mưa ở biển Hội An cho tôi những ngỡ ngàng, mưa nhỏ nhẹ đến không thành tiếng, dịu dàng như cách đối xử mà chúng tôi được nhận từ người dân nơi này. Sau mưa, những tàng cây ven đường nhóng nhánh nước, chúng tôi rời biển trong mùi ngai ngái cỏ cây và hương lúa đồng đang chin…

Tối Hội An có lễ hội hoa đăng, hát dân ca và chơi bài chòi. Tôi đứng ngắm cả dòng hoa đăng trôi theo gió, và lặng nghe nhạc cổ xứ Quảng, âm điệu dân gian tràn ngập, tôi ko nhận ra mình nhịp tay vỗ theo tiếng hát của các cô gái và tiếng đàn từ khi nào. Tôi gọi cho Thanh, và để im điện thoại cho tiếng ca vẳng vào, muốn bạn chia sẻ với tôi giây phút ấy, và biết được rằng, chúng tôi đều mỉm cười.
Khuya hôm ấy, tôi đón thêm các bạn từ Sài Gòn và Đà Nẵng, chia nửa đầu đất nước, chúng tôi hội tụ tại nơi này, Trong cuộc đời, có đôi lần ta thấy ngạc nhiên với những gắn bó và những sự trải nghiệm cùng bên nhau ở nơi này hay nơi khác, những kí ức bé tẻo, ta chỉ nhớ những điều tẻo teo đó, theo ta mãi.
Lang thang phố cổ vào tối khuya, chúng tôi tạt vào quán bar ven đường, rất ít du khách Việt, quán bar nằm trên tầng 2 của 1 quán café, ấm cúng và treo mắc những chụp đèn mô phỏng đồ đánh bắt cá, bar đang chơi vài bài kiểu nhạc Latin, từng nhóm khách tụm lại cười nói, phía trong là bàn bida, nếu chơi, bạn sẽ phải đăng ký chờ lượt vì chỉ có duy nhất 1 bàn. Chúng tôi quyết định rời quán và trở về khách sạn. Phố vắng tanh không một bóng người, những hạt mưa nhẹ phảng phất như gợi ta về một miền nào đó, xa, rất xa, tưởng như đã gặp ở đâu đó, trong kí ức, trong tưởng tượng, tựa hồ như nó đã sẵn có, chỉ chực đến lúc nào đó, chợt bật ra, như chừng quen thuộc lắm. Tôi nhớ đến câu thơ

“Hãy giữ dùm anh phố cũ rêu phong
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồi.”

Sáng hôm sau, tôi ở lại Hội An cùng các bạn SG trong khi các bạn HN bắt Camel bus ra Huế trước.

Buổi sáng, chúng tôi dự định ra biển Cửa Đại tắm, trời le lói nắng những hạt vàng nhỏ. Ra khỏi khách sạn chưa được 1km thì thấy mưa đang lơ lửng trên đầu mình. Tôi chưa thấy nơi nào mưa lại nhẹ đến thế, chúng tôi ướt hết quần áo mà vẫn mưa chỉ nhè nhẹ trên đầu. Ghé vào quán nhỏ ven đường, chúng tôi ăn sáng, chờ trời tạnh rồi đổi ý, về biển Đà Nẵng tắm thay vì biển Cửa Đại.
Anh bạn chủ nhà dẫn chúng tôi qua chợ Hội An, sang phía bên kia cầu, vào một quán nhỏ khác, nằm bên bờ lạch, gọi mấy món đặc sản cơm hến, bánh chập đãi khách. Chúng tôi ngồi vừa thảnh thơi ăn, vừa tán những chuyện tầm phào, chính trị, bãi sông bồi bao năm, nơi nào dân nhiều đất mà vẫn đói….câu chuyện trôi đi, như nước ở con lạch kia, đổ ra sông, ra biển…và chúng tôi cũng trôi đi…
Anh bạn tối qua đi qua một phố thấy cửa hiệu cắt tóc rất cổ xưa, cứ mường tượng ra cảnh có cụ già râu tóc bạc, cầm tông đơ và kéo, kêu tanh tách cắt tóc cho mình, nên đòi bằng được đi tìm lại quán đó. Tôi và cô bạn quyết định đi bộ lang thang mua sắm.
Gần trưa, chúng tôi check out khách sạn, chạy xe về Đà Nẵng, con đường mới chạy dọc biển cho chúng tôi cảm giác sảng khoái vô cùng, khi chạy trong hơi bụi nước biển bay lên, qua những khu resort đang xây, qua những trảng cát ven đường.

3 comments:

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  2. Buổi sáng anh ngủ dậy thấy trời âm âm, vén rèm nhòm ra thì thấy mặt đường ướt át. Cả ngày hôm qua nắng thế, nắng đến tận đêm; mà cả ngày hôm qua đi bộ nhiều thế, đi bộ đến tận đêm; nên cả đêm hôm qua ngủ say thế, ngủ say đến tận ngày; và giời đã lén mưa vào lúc nào, để anh bây giờ hoàn toàn không biết.

    "Ban ngày mình muốn xem giời mưa thế, thì không mưa. Rồi đến đêm lại lén mưa ở chỗ mà mình không thể xem được. Ban ngày mình muốn xem gái cởi đồ thế, thì không cởi. Rồi đến đêm lại lén cởi ở chỗ mà mình không thể xem được. Sao bọn này đỏng đảnh... ối!.." Anh mải nghĩ vẩn vơ, nên vấp phải một chiếc ghế băng bằng sắt màu xỉn xỉn có tựa, có tay và chân uốn cong cong.

    "Hi hi..." Anh đang định lấy lại tư thế bình thường như trước khi bị vấp, thì chợt nghe thấy tiếng cười ròn rã cất lên ở ngay cạnh đấy, nên cố tình giữ lại tư thế nguyên trạng. Tiếng đấy là tiếng gái cười, gái trẻ. Rất nhanh, qua khóe mắt bên phải, anh xác định được, gái mặc quần màu sáng ngắn phía dưới và áo màu tối ngắn phía trên đang ngồi trên chiếc ghế tựa màu nâu cạnh chiếc bàn được phủ chéo khăn màu huyết dụ lên trên khăn màu trắng kê thòi ra khỏi một ô cửa rộng ở bên nách - quán cà phê này anh quen.

    Những suy tính đấy nhoáng nhoàng lắm, nên gần như đã không có khoảng dừng trong chuyển động của anh từ lúc vấp, cho đến lúc đổ người đánh oạch phát trên mặt hè lát những miếng bê tông rộng hình vuông. "Dme... hơi đau... và ướt!.." Anh chửi thầm, cố nằm thật im, lòng khấp khởi lắng nghe tiếng những bước chân nhấp nhổm đang tiến lại gần. Những thân cây ở dưới lòng sông, chắc cũng đã từng nằm như vậy, hơi đau, và ướt, lòng khấp khởi lắng nghe tiếng những ngọn nước sông nhấp nhổm táp vào mạn những chiến thuyền đang tiến lại gần.

    "Ban ngày mình không muốn xem giời mưa, thì lại mưa. Rồi đến đêm mình phải ngủ không đi chơi được, thì không mưa..."

    Anh rời khỏi cửa sổ, ngán ngẩm bảo chiến thuyền đang ngái ngủ.

    Sông Hoài - .../.../...

    ReplyDelete
  3. Hợ, cái chuyến nầy về hình như mìn chẳng vít đc jề. Giờ thì mìn sắp vui vầy với con cái ruộng vườn òy, k đi bụi thế này đc nữa :(

    ReplyDelete